Ăn hàng mỗi khi đến lượt tôi trả tiền hẹn hò, nhưng tới phiên mình trả anh lại rủ tôi về nhà tự nấu nướng, nhờ mua hộ đủ thứ.
Gần đây, có nhiều bài viết tranh luận về trách nhiệm trả tiền hẹn hò của đàn ông và việc phân chia tình phí. Bản thân tôi cũng đang khó nghĩ khi phải trải qua một chuyện tương tự.
Tôi là nữ, năm nay 26 tuổi. Tôi đang có quan hệ tình cảm với một người hơn mình 10 tuổi. Chúng tôi quen nhau đến nay được gần hai tháng. Thời gian đầu khi biết nhau, tôi thấy rất vui vì anh là một người ngoại hình ổn, biết cách nói chuyện.
Những lần hẹn hò, khi đi chơi và ăn uống, vì có việc làm và tài chính khá ổn định nên tôi cũng muốn chia sẻ chi phí cùng người yêu. Ban đầu, anh giành để trả hết. Nhưng khi tôi ngỏ ý được chia sẻ thì anh cũng đồng ý ngay. Vậy là cứ anh trả tiền ăn, tôi lại trả tiền nước và ngược lại.
Quen nhau đến tháng thứ hai, tôi bắt đầu cảm thấy lấn cấn một chút. Anh hay có cái nhìn khá tiêu cực về cuộc sống xung quanh. Anh rất hay chê, và hiếm khi khen ngợi. Khi tôi cố vui vẻ, tỏ ra tích cực về một việc gì đó, anh lại phản biện và nói kiểu "nó không tốt như em tưởng đâu" hay "những cái này toàn thứ linh tinh, không tốt"...
Mặc dù cảm thấy hơi khó chịu nhưng nghe nhiều thành quen nên tôi cũng kệ và bỏ qua. Tôi nghĩ đấy cũng chỉ là thói quen cửa miệng của anh chứ không có ý xấu gì cả. Thỉnh thoảng, anh hay trêu đùa tôi kiểu: "Hôm nay em mời anh ăn gì nào?". Khi tôi chọn chỗ thì anh nói chỗ đó không ngon và chọn theo ý anh.
Anh có tài lẻ là nấu ăn khá ngon, nên những lần anh chủ động mời thì thường là tôi sang nhà để anh nấu nướng cho ăn thay vì ăn ngoài quán. Tôi sẽ rất vui nếu như mỗi lần sang nhà anh ăn, anh không nhờ tôi "tiện đường" ghé siêu thị mua giúp chai nước tương, gói hạt nêm hay chai dầu ăn...
>> Tôi không chấp nhận đàn ông đòi chia tiền hẹn hò với bạn gái
Có hôm, anh nấu món bánh canh, nhờ tôi tiện mua giúp một kg tôm vì anh đi làm về muộn, sợ không mua kịp. Lần gần nhất, khi tôi sang nhà, anh cũng nhờ tôi "tiện" mua giúp chai sữa tắm... Sau đó, anh có hỏi tôi bao nhiêu tiền để chuyển, nhưng tôi cũng ngại nên bảo "thôi không cần". Không ngờ, sau đấy anh không đả động gì nữa thật.
Suốt hai tháng yêu nhau, anh quan tâm, hay nhắn tin, hỏi han tôi chu đáo, cũng như thường đưa đón tôi. Tuy nhiên, tôi không thấy anh mua tặng mình thứ gì cả. Tôi không phải là người ham quà cáp, nhưng tôi vẫn mong người yêu của mình sẽ quan tâm tôi dù chỉ bằng một bó hoa hay món quà kỷ niệm nho nhỏ gì đó.
Bạn bè tôi nói khá nhiều về chuyện này, cảnh báo tôi rằng anh là một "red flag" (cờ đỏ - là dấu hiệu cảnh báo về nguy hiểm tiềm tàng trong một mối quan hệ) chính hiệu và khuyên tôi nên chấm dứt mối quan hệ này sớm khi chưa tiến quá sâu.
Vì thấy anh vẫn quan tâm mình nên tôi cũng nghĩ rằng cứ cố thử thêm một thời gian nữa xem sao? Nhưng càng cố, tôi lại càng cảm thấy mệt vì cứ liên tục phải nghe những lời chê bai của anh, khiến tôi cảm thấy mất dần năng lượng. Nghĩ tới việc mới quen nhau được hai tháng, tôi tự hỏi có khi nào mình chưa thật sự hiểu một người? Phải chăng tôi nên chỉ nhìn vào điểm tốt của một người và bỏ qua những điểm xấu của họ để giúp mình sống tích cực hơn?
- Trách nhiệm trả tiền của đàn ông
- Đòi hỏi phụ nữ chia đều sinh hoạt phí với chồng
- 'Tôi vất vả đi làm kiếm tiền, vợ chỉ muốn ở nhà chăm con'
- Tư tưởng 'chồng là trụ cột kinh tế, vợ phải lo hết việc nhà'
- Tôi kiếm tiền gấp ba lần vẫn để chồng làm trụ cột gia đình
- Để vợ làm trụ cột kinh tế
Đăng thảo luận